4
Những Ngày Cuối Cùng của Giê-ru-sa-lem
Vàng đã mất vẻ sáng!
Ngay cả vàng ròng cũng đã biến chất.
Đá trong nơi thánh
bị đổ ra mặt đường phố!
Trai tráng ưu tú của Giê-ru-sa-lem ngày trước
được quý như vàng ròng,
nay bị xem như những bình gốm
do người thợ gốm tầm thường tạo nên.
 
Chó rừng còn biết cho con bú,
nhưng Ít-ra-ên dân tôi thì không.
Chúng không thèm nghe tiếng con kêu khóc,
như đà điểu trong hoang mạc.
Lưỡi khô nẻ của trẻ thơ
dính chặt vào vòm họng vì quá khát.
Trẻ nhỏ khóc đòi ăn,
nhưng không kiếm đâu ra một mẩu bánh.
Những người từng ăn cao lương mỹ vị,
nay đi ăn xin trong đường phố cầu mong một chút thực phẩm để cầm hơi.
Những người từng sống trên nhung lụa,
nay đào xới các đống rác tìm thức ăn.
 
Tội lỗi của dân tôi
lớn hơn tội lỗi của Sô-đôm,
nơi bị sụp đổ trong khoảnh khắc
không một bàn tay giúp đỡ.
Các lãnh đạo* xưa kia sức khỏe dồi dào—
sáng hơn tuyết, trắng hơn sữa.
Mặt họ hồng hào như ngọc đỏ,
rạng ngời như bích ngọc.
Nhưng nay mặt họ đen như than.
Không ai nhận ra họ trên đường phố.
Họ chỉ còn da bọc xương;
như củi khô và cứng.
Những người tử trận còn đỡ khổ hơn
những người bị chết vì đói.
10 Những phụ nữ có tấm lòng dịu dàng
lại nấu chính con của mình.
Họ ăn con mình
để được sống sót trong ngày điêu linh.
 
11 Nhưng bây giờ, cơn thịnh nộ của Chúa Hằng Hữu đã nguôi ngoai.
Cơn giận dữ dội của Ngài đã được trút đổ.
Ngọn lửa Ngài nhóm lên tại Giê-ru-sa-lem
đã đốt cháy kinh thành tận nền móng.
12 Không một vua nào trên đất—
không một người trên thế gian—
có thể tin rằng kẻ thù
lại tiến qua các cổng thành Giê-ru-sa-lem.
 
13 Điều ấy xảy ra vì tội lỗi của các tiên tri
và tội ác các thầy tế lễ,
là những người làm ô uế thành
bởi sự đổ máu của người vô tội.
14 Họ quờ quạng như người mù
đi qua các đường phố,
áo quần họ bê bét máu người,
đến nỗi không ai dám đụng đến.
 
15 Người ta hét lên khi thấy họ: “Tránh xa ra!
Đồ ô uế! Đừng đụng đến chúng ta!”
Vì thế, họ chạy trốn vào vùng xa
và lang thang giữa các nước ngoại bang,
nhưng đi đến đâu cũng bị đuổi.
 
16 Chính Chúa Hằng Hữu đã phân tán họ,
Ngài không còn đếm xỉa đến họ nữa.
Người ta không còn kính trọng các thầy tế lễ
hay tôn trọng các cấp lãnh đạo.
 
17 Chúng tôi trông đợi đồng minh
đến và giải cứu chúng tôi,
nhưng chúng tôi cứ trông chờ
một dân tộc không thể cứu chúng tôi.
18 Mỗi khi đi xuống các đường phố
là tính mạng bị đe dọa.
Kết cuộc của chúng tôi đã gần; ngày của chúng ta chỉ còn là con số.
Chúng tôi sắp bị diệt vong!
19 Quân thù chúng tôi nhanh như chớp,
dù trốn lên núi cao, chúng cũng tìm ra.
Nếu chúng tôi trốn trong hoang mạc,
chúng cũng đã dàn quân chờ sẵn.
20 Vua chúng tôi—được Chúa Hằng Hữu xức dầu, tượng trưng cho hồn nước—
cũng bị quân thù gài bẫy bắt sống.
Chúng tôi nghĩ rằng dưới bóng người ấy
có thể bảo vệ chúng tôi chống lại bất cứ quốc gia nào trên đất!
21 Dân tộc Ê-đôm,
các ngươi có reo mừng trong xứ U-xơ không?
Nhưng ngươi cũng sẽ uống chén thịnh nộ của Chúa Hằng Hữu.
Ngươi cũng sẽ bị lột trần trong cơn say túy lúy.
 
22 Hỡi con gái Si-ôn xinh đẹp, hình phạt ngươi sẽ kết thúc;
ngươi sẽ sớm trở về từ xứ lưu đày.
Nhưng Ê-đôm, hình phạt của ngươi chỉ mới bắt đầu;
chẳng bao lâu tội lỗi ngươi sẽ bị phơi bày.
* 4:7 Nt các người Na-xi-rê