6
Lời Thứ Hai của Gióp: Đáp Lời Ê-li-pha
Rồi Gióp đáp lại rằng:
“Ước gì nỗi khổ này đem đo lường được
và tai ương của tôi được để lên cân,
hẳn chúng sẽ nặng hơn cát biển.
Đó là tại sao tôi nói chẳng nên lời.
Mũi tên Đấng Toàn Năng bắn hạ tôi,
chất độc ăn sâu đến tâm hồn.
Đức Chúa Trời dàn trận chống lại tôi khiến tôi kinh hoàng.
Tôi không có quyền phàn nàn chăng?
Có phải lừa rừng kêu khi không tìm thấy cỏ
hay bò đực rống lúc không có thức ăn?
Có ai không than phiền khi thức ăn nhạt nhẽo?
Có ai muốn lòng trắng trứng vô vị chăng?
Tôi không muốn đụng đến thức ăn;
nghĩ tới thôi, tôi đã thấy buồn nôn!
 
Ôi ước chi tôi được dâng lời thỉnh nguyện,
rằng Đức Chúa Trời sẽ ban cho điều tôi mong mỏi.
Tôi ước gì được Ngài nghiền nát.
Ước gì Ngài đưa tay chấm dứt đời tôi.
10 Ít nhất tôi cũng được vui thỏa trong việc này:
Dù đau đớn không nguôi,
tôi cũng không chối bỏ lời của Đấng Thánh.
11 Nhưng tôi không còn sức chịu đựng.
Tôi không còn gì để kéo dài cuộc sống.
12 Có phải tôi có sức của đá?
Chẳng lẽ thân tôi được tạo bằng đồng?
13 Không, tôi hoàn toàn bất lực,
không có cơ hội nào thành công.
 
14 Người tuyệt vọng cần bạn bè thương xót,
nhưng anh lại buộc tội tôi không kính sợ Đấng Toàn Năng.
15 Anh em tôi ơi, anh thay đổi thất thường như dòng suối
chảy tràn ngập bờ vào mùa xuân
16 khi nước dâng lên vì đá chảy và tuyết tan.
17 Nhưng khi mùa nắng hạn đến, nước sẽ không còn.
Dưới sức nóng lòng khe thành khô cạn.
18 Đoàn bộ hành rẽ đường tìm nước,
nhưng họ chết khát vì không còn gì để uống.
19 Khách bộ hành Thê-ma đi tìm nước;
đoàn thương gia Sê-ba tràn đầy hy vọng.
20 Họ trông mong nhưng lại thất vọng.
Khi đến nơi, niềm hy vọng liền tan biến.
21 Nay các anh cũng chẳng giúp gì tôi.
Mới thấy điều kinh khủng đã sợ hại đến bản thân.
22 Nhưng tại sao? Có bao giờ tôi hỏi xin anh cung cấp nhu cầu?
Tôi có cầu xin bất cứ điều gì của anh đâu?
23 Tôi có nhờ anh cứu tôi khỏi tay kẻ thù,
hay chuộc tôi khỏi kẻ hà hiếp?
24 Hãy chỉ dạy, tôi sẽ im lặng lắng nghe,
xin vạch ra những gì tôi đã làm sai.
25 Tôi vốn biết lời thành thật nhiều khi gây đau đớn,
nhưng lời biện luận của anh chứng tỏ được gì?
26 Có phải anh chê trách lời tôi nói,
và xem lời một người khốn khổ như gió thoảng ngoài tai?
27 Thật sự các anh như đã rút thăm chia chác với người mồ côi,
còn nhẫn tâm bán đứng bạn bè.
28 Hãy nhìn tôi!
Có lẽ nào tôi nói dối trước mặt anh?
29 Xin đừng cho rằng do tội của tôi,
vì tôi không làm điều gì sai trái.
30 Anh nghĩ rằng tôi nói dối sao?
Chẳng lẽ nào tôi không biết phân biệt điều sai trái?”